THÚ VUI CỦA NGƯỜI GIÀ

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2021

SỐNG HAY CHẾT DO SỐ TRỜI (sưu tầm)

 

Không trốn được số phận

Thần chết đến gõ cửa nhà anh chàng đã hết mệnh sống và nói:

- Anh bạn! Theo danh sách xuống địa ngục của ta thì anh đã hết thời hạn sống trên dương gian rồi. Sẵn sàng đi cùng ta chưa?

Chàng trai: - Chưa chưa, thần chết ơi, con muốn được sống.

Thần chết: - Đến tên ai thì người đấy phải đi, đó là quy luật rồi. Ai cũng phải chết một lần, không muốn cũng không được.

Sau một hồi suy nghĩ, chàng trai nói:

- Thôi được, nhưng đâu cần Ngài phải gấp thế, hãy ngồi xuống đây và cùng ăn với con một bữa trước khi lên đường.

Thần chết: - Được.

Anh ta dọn cho Thần chết một bữa ăn thật hoành tráng và trộn thuốc ngủ vào trong đó.

Sau khi ăn xong, Thần chết thiếp ngủ.

Anh chàng vội vàng lấy cuốn sổ của Thần chết, gạch tên anh ở hàng đầu tiên và chuyển nó xuống hàng cuối cùng.

Sau một hồi thiếp đi, Thần chết tỉnh dậy và nói:

- Để cám ơn về bữa ăn ngon ngày hôm nay, ta quyết định sẽ bắt đầu danh sách xuống địa ngục theo chiều ngược lại, đi từ dưới lên trên!

NTV: Xin trích dẫn vài câu nói hay để thấy tính hài hước quan trọng ra sao.

Edward Bulwer Lytton: “Tính hài hước là ánh mặt trời của tư duy.” (“Humor is the sunshine of the mind”).

V. I. L.: Tính hài hước là vũ khí của kẻ mạnh.

Một ngày rất ngắn, ngắn đến mức thoắt sáng sớm thì đã hoàng hôn.

CUỘC ĐỜI NGẮN NGỦI

- Một năm thật ngắn, ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới sương thu.

- Một cuộc đời rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già rồi.

Mọi việc luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta phải học cách trân trọng: trân trọng tình cha mẹ, tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình yêu...

NHÂN BẢN

1. Nhìn thấu lòng người cũng không cần nói ra hết, chừa cho họ một con đường, chừa cho mình chút khẩu đức.

2. Trách người không cần hà khắc đến tàn nhẫn, chừa cho họ chút mặt mũi, giữ cho mình chút độ lượng.

3. Tài năng không cần phô trương hết, dành cơ hội cho người khác, giữ sự sâu sắc cho mình.

4. Có công không nhận hết, chuyển cho người vài phần, lưu khiêm nhường cho mình.

5. Hiểu hết lý lẽ chẳng cần tranh cãi đến cùng, mở đường cho người khác, giữ khoan dung cho mình.

6. Được yêu quý chớ nên cậy hết vào, sẻ cho người chút ít, lưu cho mình đường lui.

7. Giàu sang chẳng nên hưởng hết, chia cho người chút ít, lấy chút phúc cho mình.

Một đời đáng giá, đừng sống qua loa.

(sưu tầm) Đường liên kết của video SỐNG HAY CHẾT DO SỐ.wmv

https://youtu.be/BHMX1qS8vAY

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2021

Thủ tướng Anh Winston Churchill

 

Không ai đánh thuế ước mơ (3/6/2021)

Một ngày nọ, một gia đình quý tộc giàu có nước Anh đã đưa con về miền quê nghỉ mát. Trong khi nô đùa, tai nạn đã xảy ra: cậu con trai nhỏ của họ sa chân ngã xuống vực nước sâu. Tất cả tưởng chừng như vô vọng, không còn phương cách nào cứu sống cậu bé không biết bơi. Thế rồi, từ xa, nghe tiếng kêu cứu, một chú bé nhem nhuốc, con của một nông dân nghèo trong vùng đã chạy đến tiếp cứu.

Nhà quý tộc đã hết sức biết ơn cậu bé nhà nghèo.Thay vì chỉ nói lời cảm ơn và kèm theo một ít tiền hậu tạ, ông ân cần hỏi cậu bé: “Khi lớn lên, cháu muốn làm gì?”. Cậu bé nhỏ nhẹ thưa: “Thưa ông, chắc cháu sẽ tiếp tục nghề làm ruộng của cha cháu.”

Nhà quý tộc lại gặng hỏi: “Thế cháu không còn ước mơ nào lớn hơn nữa sao?”. Cậu bé im lặng cúi đầu một lúc rồi mới trả lời: “Dạ thưa bác, nhà cháu nghèo thế này thì cháu còn biết ước mơ điều gì nữa đây?”. Lại tiếp tục một câu hỏi chân tình: “Nhưng bác muốn biết, nếu cháu được phép mơ ước thì cháu sẽ ước mơ điều gì?”. Và lần này cũng lại là một câu trả lời thật thà: “Thưa bác, cháu muốn được đi học, cháu muốn trở thành một bác sĩ”

Sau này, cậu bé ngày xưa không biết bơi được cứu sống đã trở thành một vĩ nhân, đó chính là Thủ tướng Anh Winston Churchill. Còn cậu bé quê nhà nghèo sau đó đã không còn chỉ biết đặt ước mơ đời mình nơi cụm cỏ bờ đê. Cậu đã cố gắng tự bươn trải để đi học và đã trở thành một bác sĩ lừng danh thế giới, cũng đồng thời là ân nhân của cả nhân loại khi tìm ra được thuốc kháng sinh penicillin. Tên của ông là Alexander Fleming.

Cũng không ai ngờ rằng đến khi thủ tướng nước Anh lâm bệnh trầm trọng, cả vương quốc Anh đã đi tìm những vị danh y lẫy lừng để cố cứu sống nhà lãnh đạo tối cao của mình. Tất cả đã bó tay. Thế rồi bác sĩ A.Fleming đã tự ý tìm đến và ông đã cứu sống, một lần nữa, người bạn mà ông đã từng cứu sống năm xưa…

 (St Bùi Thế Tâm)

NGưỜI NÔI TIẾNG. Đường liên kết của video https://youtu.be/He8QZSyJf3Y



Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2021

CHÍ PHÈO – NAM CAO

 

Nam Cao ( 1915 (hoặc 1917)  – 28 tháng 11 năm 1951 )  là bút danh của nhà văn - nhà báo - liệt sĩ Trần Hữu Tri. Ông sinh ra trong một gia đình nông dân tại làng Đại Hoàng, tổng Cao Đà, huyện Nam Sang, nay thuộc Hòa Hậu, Lí Nhân, Hà Nam (cách TP. Nam Định 5 km). Ông là một nhà văn và cũng là một chiến sĩ, liệt sĩ người Việt Nam . Ông là nhà văn hiện thực lớn (trước Cách mạng Tháng Tám ), một nhà báo kháng chiến ... Ông được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt 1 năm 1996.

Một trong những kiệt tác của ông, tác phẩm Chí Phèo (1941)

“Chí Phèo” của Nam Cao là kiệt tác trong nền văn học hiện thực Việt Nam. Tác giả đã xây dựng nhân vật điển hình trong hoàn cảnh điển hình là Chí Phèo. Qua nhân vật này ông gửi gắm khát vọng rất đỗi bình dị của con người nhưng lại đi vào bế tắc. Nếu Chí Phèo vừa đáng trách, vừa đáng thương thì Thị Nở lại là nhân vật để lại nhiều ám ảnh đối với người đọc.

Với tác phẩm này, Nam Cao khắc họa bức tranh chân thực về nông thôn Việt Nam xơ xác , bần cùng trong khoảng thời gian 1940 -1945. Ông đặc biệt quan tâm tới tình trạng nghèo đói và quá trình một bộ phận thấp cổ bé họng bị tha hóa, bị cự tuyệt quyền làm người. Càng hiền lành họ càng bị chà đạp phũ phàng. Viết về nông dân, Nam Cao kết án đanh thép xã hội thực dân phong kiến đã huỷ hoại nhân hình, sói mòn nhân tính của những con người lương thiện. Không “bôi nhọ” nông dân, ông đi sâu vào nội tâm nhân vật để phát hiện, khẳng định nhiều phẩm chất cao cả của những người bị xã hội dập vùi.

Chí Phèo vốn là đứa con hoang bị bỏ rơi khi vừa lọt lòng trong một lò gạch cũ. Còn Thị Nở, người con gái  ”dở hơi… và thị lại nghèo… và thị lại là dòng giống của một nhà có mả hủi…” Thế nên, người ta tránh thị như tránh một con vật. Chí Phèo đến với Thị Nở, nhà văn đã mô tả mối tình Say đắm của hai số phận bần cùng trong xã hội bấy giờ, cũng thú vị làm sao. Người đời nhắc tới Chí Phèo thì nghĩ ngay một Thị Nở bần cùng, đáng thương hơn là đáng trách. Hai nhân vật đã sống mãi trong di sản Văn học - Nghệ thuật Việt Nam. Câu chuyện có kế cục hơi buồn. Chí Phèo trả thù bằng một nhát dao trên cổ Bá Kiến và kết thúc đời mình bằng mũi đâm tự sát. Cuộc đời này đâu cứ phải dồn nhau vào chỗ chết như vậy, có thể xử lý bằng cách khác. Lang thang những ngày phòng, chống dịch Coronar Viruss, tôi lạc vào nghĩa địa nọ, giật mình nhìn thấy tấm biển nghĩa trang: “Nơi đây an nghỉ Bá Kiến, Chí Phèo & Lê Văn Tám”. Hóa ra Lê Văn Tám cũng là nhân vật văn học do giáo sư sử học Trần Huy Liệu (5/11/1901 – 28/7/1969) viết ra. Bao năm thần tượng một con người!

Bây giờ, mời các bạn nghe toàn bộ “Chí Phèo” – mà có người gọi là “Cái lò gạch cũ”, qua giọng đọc Ngô Đồng, tôi vừa sưu tầm được. Kính chúc độc giả sức khỏe.

Đường liên kết của video CHI PHÈO

https://youtu.be/CYacubkbQ28

 

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2021

#truyencuoi_1 [Ông Bố thông minh]

 [5/5/2021 - Truyện 1] - Cô sinh viên học trên thành phố. Một hôm, có tin nhắn từ một số lạ gửi đến: "Chào em! Em có người yêu chưa? Anh có thể làm quen em được không?"

Cô gái trả lời: "Em có người yêu rồi."

- Vậy à! Cha mày đây! Về quê ngay. Dẫn cả thằng đó về nghe chưa con!

Hôm sau cô gái nhất quyết không về. Nửa đêm, lại có một tin nhắn từ số lạ gửi đến: "Chào em! Em có người yêu chưa. Mình làm quen em nhé!"

Cô gái trả lời: "Em chưa có người yêu."

- Anh mới thử em như vậy thôi mà em đã chối bỏ . Vậy em hết yêu anh rồi sao? OK, mình chia tay

Cô gái: "Em xin lỗi anh. Em tưởng ông già em. Anh mới thay số sao?"

- Vậy à. Ông già mày đây. Mai mày mà không đem thằng đó về quê thì đừng nhận tao là ba mày nữa....

#truyencuoi_2 [19/5/2021 - SỰ THẬT VÀ DỐI TRÁ ]

- Truyền thuyết từ thế kỷ 19 kể rằng sự thật và dối trá có lần gặp nhau. Dối trá chào hỏi sự thật và nói "hôm nay là ngày đẹp trời". Sự thật ngó nhìn xung quanh, nhìn lên bầu trời, và thực sự là ngày đẹp trời.

Họ đi cùng nhau một lúc cho đến khi tới bên một giếng to đầy nước. Dối trá thò tay xuống nước và quay sang nói với sự thật: "Nước sạch và ấm, nếu bạn muốn thì chúng ta cùng nhau bơi?" - Sự thật lại thấy nghi ngờ bèn nhúng tay vào nước và thấy nước thật sự dễ chịu. Cả hai cùng bơi lội một lúc đến khi đột nhiên dối trá chạy lên khỏi giếng, lấy quần áo của sự thật và biến mất.

Sự thật tức giận trèo lên khỏi giếng trần truồng, chạy khắp nơi tìm kiếm dối trá để lấy lại quần áo của mình. Mọi người thấy sự thật trần truồng thì liền nhìn tránh sang hướng khác vì sượng sùng hoặc tức giận. Sự thật tội nghiệp thấy xấu hổ bèn quay lại giếng và náu mình ở đó mãi mãi. Kể từ đó, dối trá đi khắp thế giới, khoác áo như sự thật, đáp ứng nhu cầu của thế giới, và không hề muốn nhìn thấy sự thật trần trụi.

(Bức tranh minh họa của hoạ sỹ người Pháp Jean-Léon Gérôme, năm 1895.)

Sưu tầm


 Đường liên kết của video         https://youtu.be/zKM9B71mxz0