Lại một truyện ma nữa của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn. Đêm khuya vắng vẻ,
nghe chuyện ông kể rợn tóc gáy. Bóng ma hiện về đòi nợ ngày xưa. Câu truyện
khuyên con người tu nhân tích đức để phúc hậu về sau. Nghe truyện không khỏi rùng
mình.
Lại một truyện ma nữa của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn. Đêm khuya vắng vẻ,
nghe chuyện ông kể rợn tóc gáy. Bóng ma hiện về đòi nợ ngày xưa. Câu truyện
khuyên con người tu nhân tích đức để phúc hậu về sau. Nghe truyện không khỏi rùng
mình.
25 tháng 6, 2020 ·
Sau 1/4 thế kỷ du mục khắp nơi trên vỏ trái đất, tui đúc rút ra kinh
nghiệm thế này
Đến Thụy Điển mới biết mặt trời cũng thích ngủ nướng.
Đến Hong Kong mới biết xinh đẹp cỡ minh tinh cũng đeo khẩu
trang.
Đến Hà Lan mới biết con người sống dưới mực nước biển.
Đến Thái Lan mới biết giới tính chỉ là để tư thế đi...tè.
Đến Nga mới biết Vodka chỉ là một loại nước giải khát.
Đến Hawaii mới biết phụ nữ không cần phải mặc áo dzú.
Đến Brazil mới biết đồ thiếu vải cũng là quốc phục.
Đến Hàn Quốc mới biết phụ nữ đẹp không phải do bẩm sinh.
Đến Anh quốc mới biết kết cục hạnh phúc mãi mãi về
sau trong truyện cổ tích đều là hư cấu.
Đến Nhật Bản mới biết ngay cả tội phạm cũng vô cùng
lịch sự lễ độ.
Đến Mexico mới biết có thể đi Mỹ bằng đường hầm.
Đến Canada mới biết diện tích lãnh thổ lớn hơn Trung
Quốc nhưng dân số còn kém Bắc Kinh.
Đến Trung Quốc mới biết mười người hết chín người
lừa đảo, người còn lại đang tập khí công.
Đến Mỹ mới biết bất kể là ai, bạn đều có thể kiện
họ ra toà.
Đến Úc mới biết ngay cả con chuột cũng có thể xài hàng hiệu
là cái túi bằng da kanguru.
Đến Thuỵ Sĩ mới biết nếu có ít hơn 1 triệu USD mà đòi mở
tài khoản ngân hàng sẽ bị cười thúi mũi.
Đến Áo mới biết người ăn xin nào cũng có thể đàn ít
nhất một bản nhạc.
Đến Vatican mới biết dù đứng ở bất kỳ vị trí nào
trong nước cũng có thể bắn chết chim ở tận nước Ý.
Đến Việt Nam mới biết không chỉ có 5 anh em trên 1 chiếc xe
tăng mà có hơn 90 triệu dân cùng đứng trong chiếc xe tăng ấy: Điện tăng, xăng
tăng, thuế tăng, học phí tăng, nước tăng...
(Sưu tầm) Fb Dung Do Huu
ĐỌC VÀ NGẪM.
Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố
sâu.
Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo
chúng lên.
Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng
chúng chỉ còn nước chết mà thôi.
Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên
khỏi miệng hố.
Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ
còn nước chết.
Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó
liền bỏ cuộc và thở một cái cuối cùng ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.
Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và
thét lên khuyên nó hãy thôi.
Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy liền
vây quanh và hỏi nó:
"Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?".
Thì ra con ếch này bị nặng tai.
Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.
Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta.
Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy
dậy và giúp người đó vượt qua khó khăn.
Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng.
Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra.
Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần
của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành
thì giờ để động viên và khích lệ người khác.
(St Fb Phuong Duong).
Đường liên kết của video https://youtu.be/dX453kixMHs
Sir Charles Spencer Chaplin KBE (16 tháng 4 năm 1889 – 25 tháng 12 năm 1977) là một nam diễn viên, nhà làm phim và nhà soạn nhạc người Anh nổi tiếng trong kỷ nguyên phim câm. Ông đã trở thành một biểu tượng trên toàn thế giới thông qua nhân vật màn ảnh của mình, Sác-lô, và được coi là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong lịch sử điện ảnh. Sự nghiệp của ông kéo dài hơn 75 năm, từ thời thơ ấu ở thời đại Victoria cho đến một năm trước khi ông qua đời vào năm 1977, bao gồm cả sự tán dương và tranh cãi.
Ông đã để lại cho đời một kho tàng khổng lồ về những phim câm nhưng đầy
chất liệu của cuộc sống. Có thể chỉ là những phim đen trắng thôi nhưng đủ để
người đời thấy được đủ màu tươi sáng, đủ vị đắng cay cuộc đời. Ông càng trở nên
vĩ đại vì ngay cả trên phim, ông cũng không nhiều lời. Im lặng, đôi khi đưa đến
con đường vĩ đại. Không cần nghị quyết, ông trở thành VĨ NHÂN.
Lời trăn trối của vua hề
Charlot
Trước lúc mất ở tuổi 88, vua hề Charlie Chaplin phát biểu 4 điều như
sau:
1. Không có gì vĩnh cửu trong thế giới này, kể cả những phiền muộn của
chúng ta.
2. Tôi thích đi dạo dưới trời mưa, vì không ai có thể nhìn thấy nước mắt
của tôi.
3. Ngày mất mát lớn nhất trong cuộc đời là ngày chúng ta không cười.
4. Sáu bác sĩ giỏi nhất trên thế giới là : mặt trời, sự nghỉ ngơi, luyện
tập, ăn kiêng, lòng tự trọng, bạn bè.
Hãy thực hiện 4 điều đó trong tất cả các giai đoạn của cuộc đời mình
và hãy tận hưởng cuộc sống khỏe mạnh...
Nếu bạn nhìn thấy mặt trăng, bạn nhìn thấy vẻ đẹp của Thượng đế...
Nếu bạn nhìn thấy mặt trời, bạn nhìn thấy sức mạnh của Thượng đế...
Nếu bạn nhìn thấy tấm gương, bạn nhìn thấy tác phẩm đẹp nhất của Thượng
đế.
Hãy tin điều đó. Tất cả chúng ta là du khách. Thượng đế là hãng du lịch
của chúng ta, người quyết định lộ trình, đặt chỗ, định hướng...Hãy tin Thượng đế
và tận hưởng cuộc sống.
Cuộc đời là một chuyến du hành.
Vì vậy hãy sống ngày hôm nay! . Ngày mai có thể sẽ không đến.***
(ST từ TinhhoaTV.vn)
Charlie Chaplin The Vagabond 1916 hài saclo
Bài học về sự dối trá (23/6/2021)
Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa
đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện công cộng
ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể
mua vé theo lịch trình đã định, các bến xe theo phương thức mở cửa, không có cửa
soát vé, cũng không có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất
cũng rất thấp.
Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lí này, hoặc giả chính suy nghĩ của
cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của mình, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn
vé chỉ khoảng ba phần trăm.
Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của bản thân, từ đó cô thường
xuyên trốn vé. Cô còn tự tìm một lí do để bản thân thấy nhẹ nhõm: mình là sinh
viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy.
Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường
danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty lớn xin việc.
Nhưng những công ty này không hiểu vì lí do gì, lúc đầu còn rất nhiệt
tình nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ
nhất định những công ty này phân biệt chủng tộc, không nhận người nước ngoài.
Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận nhân lực của một công
ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lý do vì sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra một
lí do khiến cô không ngờ.
- Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc, ngược lại chúng tôi
rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài lòng với môi trường
giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực ra nếu xét trên phương diện năng lực,
cô chính là người mà chúng tôi tìm kiếm.
- Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng tôi?
- Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và phát hiện ra cô đã
từng ba lần bị phạt tiền vì tội trốn vé
- Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ vì chuyện nhỏ này, mà các anh
sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đã nhiều lần được đăng luận văn trên báo như tôi
sao?
- Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là chuyện nhỏ. Chúng
tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được một
tuần, nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô mới đến và vẫn chưa hiểu rõ việc thu
vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần
nữa.
- Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.
- Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận lí do này của cô, cô
đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đã
trốn được cả trăm lần rồi.
- Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng nhắc như vậy? Tôi sửa
là được mà.
- Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai điều: Một là cô không
coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó. Hai,
cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất nhiều công việc trong công ty chúng
tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ trách mở một khu chợ ở
một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm chi
phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị giám sát, cũng như các hệ thống xe
công cộng mà cô đã thấy đó. Vì vậy chúng tôi không thể tuyển dụng cô, tôi có thể
chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không thể
xin vào được nổi một công ty nào đâu.
Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận vô cùng. Sau đó, điều
khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị giám đốc này: “Đạo đức có thể
bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho
sự thiếu hụt về đạo đức”.
Các cụ Việt Nam thì có câu “Thật thà là cha quỷ quái” đố có sai.
Ai cũng có 1 bí mật
(22/6/2021 - #truyenhay7 )
Thằng bé con nhà nọ phát hiện ra người lớn ai cũng có bí mật riêng của
mình và rất sợ bị lộ ra . Thằng láu cá liền lấy đó để trục lợi.
Nạn nhân bị nó chọn đầu tiên là mẹ nó. Thấy mẹ đang làm cơm dưới bếp
thì nó vào, nói: “Mẹ ơi, con biết bí mật của mẹ rồi nhé! “ Bà mẹ xoa đầu nó,
móc túi cho nó 50.000 đồng, bảo ra ngoài kia chơi.
Hôm sau, nó vào phòng làm việc của bố, nói: “Bố ơi, con biết hết bí mật
của bố rồi nhé!” Ông bố liền ôm vai nó, kéo vào lòng, cho nó 100.000 đồng, bảo
ra sân chơi.
Thắng lợi liên tiếp làm thằng bé cả mừng. Mấy hôm sau, bố mẹ đi vắng,
thằng bé ra cổng chơi, chợt nhìn thấy ông hàng xóm đi ngang qua, nó liền gọi lại,
nói: “Bác ơi, cháu đã biết bí mật của bác rồi nhé!” Nghe thế, người đàn ông liền
ngồi sụp xuống, ôm chầm lấy nó, hôn nó nhiều lần, cảm động nói: “Đến hôm nay bố
mới dám nhận con, chắc là mẹ đã nói cho con biết?” và sau đó cho nó 200.000 đồng.
(ST Từ Fb Bùi Thế Tâm) Đường liên kết của video
Một ngày nọ, có một người ăn mày bước vào một tiệm bánh ngọt nổi tiếng.
Ông ta ăn mặc rách rưới và hôi hám đến nỗi khách hàng không ai dám ngồi gần ông
vì phải nín thở.
Người bán hàng đứng phía sau quầy cố tình đuổi ông đi. Nhưng người ăn
mày lấy ra mấy đồng tiền lẻ và nói rằng ông ta vào đây không phải để xin tiền
và ông ta đã tiết kiệm rất lâu mới có ít tiền và muốn ăn thử các thứ bánh ngọt.
Khi người chủ tiệm chứng kiến được việc này, ông ta đi về phía người
ăn mày một cách lịch sự và đưa cho người ăn mày hai đĩa bánh ngọt nóng hổi.
Ngoài ra, ông ta cúi xuống người ăn mày và nói “Cám ơn ông đã mua bánh. Xin ông
trở lại! ”
Trước đây, không cần biết khách hàng sang trọng lịch sự đến dường nào,
ông chủ luôn luôn yêu cầu nhân viên phục vụ cho họ. Mọi người kinh ngạc khi thấy
ông chủ đích thân phục vụ người ăn mày với một tư cách hết sức lễ phép.
Ông chủ giải thích: “Khách hàng thường xuyên của chúng ta, dĩ nhiên...
ta rất quý họ, nhưng tất cả họ là người giàu có. Đối với họ mua vài cái bánh ngọt
không đáng gì cả, rất là đơn giản. Nhưng người ăn mày hôm nay thì khác. Ông ta
phải tiết kiệm tiền rất lâu, một ngày một chút. Đây là cơ hội không có thường
xuyên. Nếu tôi không tự tay phục vụ, thì làm sao tôi được chút danh dự này? ”
“Nếu đúng như thế, tại sao ông lại lấy tiền? ”
Ông chủ cười và nói: “Ông ta đến đây với tư cách là một khách hàng,
không phải là ăn xin. Chúng ta phải tôn trọng điều đó. Nếu tôi không lấy tiền,
thì tôi khinh rẻ ông ta.
Chúng ta phải nhớ rằng chúng ta phải tôn trọng từng người khách một,
thậm chí ngay cả người ăn mày. Và mọi thứ mà chúng ta có được là từ khách
hàng.”
Ông chủ là ông nội của Tsutsumi, một nhà thương mại đại thành công,
người mà đã được báo “Forbes Global” nhắc đến hai lần. Thử tưởng tượng sự đối xử
của ông chủ này đã truyền lại cho Tsutsumi, lúc đó mới 10 tuổi...! Sau này,
Tsutsumi nhắc đến câu chuyện này thường xuyên cho nhân viên của ông trong các lớp
huấn luyện, và yêu cầu tất cả nhân viên của ông phải tôn trọng khách hàng.
Chủ đích của câu chuyện này, không phải là lề lối của xã hội, nhưng với
một sự hiểu biết sâu sắc, chăm sóc, thương yêu và kính trọng từ đáy lòng mình đối
với người khác. Nó không bị chi phối bởi bất cứ sự lợi nhuận, hay thua lỗ, cũng
không bị ảnh hưởng bởi địa vị hay chức vụ trong xã hội. Vì thế, nó rất là thuần
khiết và được nhận nhiều nhất.
BÁN CÁI GIẾNG, KHÔNG BÁN NƯỚC GIẾNG
Ở làng nọ có một người đàn ông thông minh sở hữu một cái giếng nhưng
anh ta không dùng gì đến nó nên quyết định bán cho bác nông dân gần nhà. Một
hôm, khi đi ngang qua thấy bác nông dân đang múc nước từ giếng lên để nấu ăn,
tưới hoa màu, nuôi gia súc..., gã thông minh lập tức ngăn lại và không cho phép
bác nông dân múc nước từ giếng lên.
Gã thông minh lên tiếng:
- Tôi chỉ bán cho ông cái giếng, tôi không bán nước cho ông. Vì thế,
ông không thể lấy nước từ cái giếng này được.
Bác nông dân rất buồn mà không biết phải làm sao. Giếng thì mình đã
mua rồi, nhưng đúng là mình không trả tiền mua nước từ cái giếng. Giờ giếng có
đầy nước mà không được dùng, trong khi cả gia đình mình, hoa màu và gia súc đều
cần đến nguồn nước sạch từ cái giếng này.
Nghĩ mãi không biết làm thế nào để giải quyết với người đàn ông kia,
bác nông dân quyết định mang lên trình quan huyện xét xử, mong lấy lại công bằng.
Lên cửa quan, bác nông dân tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện, không giấu giếm
bất cứ điều gì, hòng mong lấy lại được công bằng cho gia đình mình.
Quan huyện gọi người đàn ông thông minh kia lên và hỏi:
- Tại sao ngươi không cho ông ta dùng nước trong giếng? Chẳng phải
ngươi đã bán cái giếng đó rồi sao?
- "Dạ, bẩm quan. Con chỉ bán cái giếng cho ông này, chứ con không
bán nước trong giếng. Do đó, ông ta không có quyền lấy nước của nhà con. Giờ nếu
muốn lấy nước, ông ta phải trả thêm tiền mua nước chứ" - Người đàn ông
đáp, chắc bẩm lý lẽ đã thuộc về tay mình.
Quan huyện nhìn người đàn ông, khẽ mỉm cười và trả lời:
- Ồ, ngươi nói rất có lý. Thế nhưng, khi ngươi đã bán cái giếng cho
người nông dân này, cái giếng đã thuộc quyền sở hữu của anh ta; còn nước trong
giếng vẫn thuộc sở hữu của ngươi. Vậy thì ngươi không có quyền được để nước dự
trữ trong giếng của người nông dân nữa.
Quan tòa ngẩng lên nhìn gã thông minh và khẳng định đanh thép:
- Bây giờ chỉ có 2 lựa chọn: Một là ngươi phải trả tiền cho bác nông
dân để thuê cái giếng dự trữ nước. Hai là ngươi phải mang toàn bộ nước ra khỏi
cái giếng ngay lập tức.
Gã thông minh cúi đầu buồn bã, không biết làm gì để biện minh cho hành
động của mình nữa. Anh ta đã bị chính trí thông minh của mình hại rồi.
Thế mới nói, trong cuộc sống, dù bạn thông minh đến đâu cũng sẽ luôn
có những người khác thông minh hơn bạn. Ðó là lý do con người sinh ra luôn phải
học hỏi không ngừng, dù là lúc ở tuổi thanh niên hay khi đã về già. Vậy nên đừng
để trí thông minh sẽ phản tác dụng và khiến bạn "tự mình hại mình" nếu
không biết sử dụng đúng cách nhé. (Sưu tầm).
. Đường liên kết của video https://youtu.be/ExDy3mCeOmE
Tên tệp KHÁCH HÀNG & BÁN GIẾNG.wmv
Không trốn được số phận
Thần chết đến gõ cửa nhà anh chàng đã hết mệnh sống và nói:
- Anh bạn! Theo danh sách xuống địa ngục của ta thì anh đã hết thời hạn
sống trên dương gian rồi. Sẵn sàng đi cùng ta chưa?
Chàng trai: - Chưa chưa, thần chết ơi, con muốn được sống.
Thần chết: - Đến tên ai thì người đấy phải đi, đó là quy luật rồi. Ai
cũng phải chết một lần, không muốn cũng không được.
Sau một hồi suy nghĩ, chàng trai nói:
- Thôi được, nhưng đâu cần Ngài phải gấp thế, hãy ngồi xuống đây và
cùng ăn với con một bữa trước khi lên đường.
Thần chết: - Được.
Anh ta dọn cho Thần chết một bữa ăn thật hoành tráng và trộn thuốc ngủ
vào trong đó.
Sau khi ăn xong, Thần chết thiếp ngủ.
Anh chàng vội vàng lấy cuốn sổ của Thần chết, gạch tên anh ở hàng đầu
tiên và chuyển nó xuống hàng cuối cùng.
Sau một hồi thiếp đi, Thần chết tỉnh dậy và nói:
- Để cám ơn về bữa ăn ngon ngày hôm nay, ta quyết định sẽ bắt đầu danh
sách xuống địa ngục theo chiều ngược lại, đi từ dưới lên trên!
NTV: Xin trích dẫn vài câu nói hay để thấy tính hài hước quan trọng ra
sao.
Edward Bulwer Lytton: “Tính hài hước là ánh mặt trời của tư duy.”
(“Humor is the sunshine of the mind”).
V. I. L.: Tính hài hước là vũ khí của kẻ mạnh.
Một ngày rất ngắn, ngắn đến mức thoắt sáng sớm thì đã hoàng
hôn.
CUỘC ĐỜI NGẮN NGỦI
- Một năm thật
ngắn, ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới sương thu.
- Một cuộc đời
rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già
rồi.
Mọi việc
luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta phải học cách trân
trọng: trân trọng tình cha mẹ, tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình
yêu...
NHÂN BẢN
1. Nhìn thấu lòng người cũng không cần nói ra hết, chừa cho họ một con
đường, chừa cho mình chút khẩu đức.
2. Trách người không cần hà khắc đến tàn nhẫn, chừa cho họ chút mặt
mũi, giữ cho mình chút độ lượng.
3. Tài năng không cần phô trương hết, dành cơ hội cho người khác, giữ
sự sâu sắc cho mình.
4. Có công không nhận hết, chuyển cho người vài phần, lưu khiêm nhường
cho mình.
5. Hiểu hết lý lẽ chẳng cần tranh cãi đến cùng, mở đường cho người
khác, giữ khoan dung cho mình.
6. Được yêu quý chớ nên cậy hết vào, sẻ cho người chút ít, lưu cho
mình đường lui.
7. Giàu sang chẳng nên hưởng hết, chia cho người chút ít, lấy chút
phúc cho mình.
Một đời đáng giá, đừng sống qua loa.
(sưu tầm) Đường liên kết của video SỐNG HAY CHẾT DO SỐ.wmv
Không ai đánh thuế ước mơ (3/6/2021)
Một ngày nọ, một gia đình quý tộc giàu có nước Anh đã đưa con về miền
quê nghỉ mát. Trong khi nô đùa, tai nạn đã xảy ra: cậu con trai nhỏ của họ sa
chân ngã xuống vực nước sâu. Tất cả tưởng chừng như vô vọng, không còn phương
cách nào cứu sống cậu bé không biết bơi. Thế rồi, từ xa, nghe tiếng kêu cứu, một
chú bé nhem nhuốc, con của một nông dân nghèo trong vùng đã chạy đến tiếp cứu.
Nhà quý tộc đã hết sức biết ơn cậu bé nhà nghèo.Thay vì chỉ nói lời cảm
ơn và kèm theo một ít tiền hậu tạ, ông ân cần hỏi cậu bé: “Khi lớn lên, cháu muốn
làm gì?”. Cậu bé nhỏ nhẹ thưa: “Thưa ông, chắc cháu sẽ tiếp tục nghề làm ruộng
của cha cháu.”
Nhà quý tộc lại gặng hỏi: “Thế cháu không còn ước mơ nào lớn hơn nữa
sao?”. Cậu bé im lặng cúi đầu một lúc rồi mới trả lời: “Dạ thưa bác, nhà cháu
nghèo thế này thì cháu còn biết ước mơ điều gì nữa đây?”. Lại tiếp tục một câu
hỏi chân tình: “Nhưng bác muốn biết, nếu cháu được phép mơ ước thì cháu sẽ ước
mơ điều gì?”. Và lần này cũng lại là một câu trả lời thật thà: “Thưa bác, cháu
muốn được đi học, cháu muốn trở thành một bác sĩ”
Sau này, cậu bé ngày xưa không biết bơi được cứu sống đã trở thành một vĩ nhân, đó chính là Thủ tướng Anh Winston Churchill. Còn cậu bé quê nhà nghèo sau đó đã không còn chỉ biết đặt ước mơ đời mình nơi cụm cỏ bờ đê. Cậu đã cố gắng tự bươn trải để đi học và đã trở thành một bác sĩ lừng danh thế giới, cũng đồng thời là ân nhân của cả nhân loại khi tìm ra được thuốc kháng sinh penicillin. Tên của ông là Alexander Fleming.
Cũng không ai ngờ rằng đến khi thủ tướng nước Anh lâm bệnh trầm trọng,
cả vương quốc Anh đã đi tìm những vị danh y lẫy lừng để cố cứu sống nhà lãnh đạo
tối cao của mình. Tất cả đã bó tay. Thế rồi bác sĩ A.Fleming đã tự ý tìm đến và
ông đã cứu sống, một lần nữa, người bạn mà ông đã từng cứu sống năm xưa…
(St Bùi Thế Tâm)
NGưỜI NÔI TIẾNG. Đường liên kết của video https://youtu.be/He8QZSyJf3Y