Có đôi lúc, bạn muốn giữ lấy một chiếc lá, dựa vào nó chịu toàn bộ sức lực, nhưng lại quên mất đến một ngày, lá cũng sẽ rời xa cây.
Giống như
rất nhiều người đi qua cuộc đời của bạn, đi cùng bạn một đoạn đường, sau đó lại
cùng bạn phân ly, cũng có thể sẽ không còn gặp lại nữa.
Mỗi một
người đều có nỗi khổ buộc phải trải qua và con đường mà bản thân buộc phải đi
hết, không ai có thể bước thay ai. Bạn phải tự mình đi, thực sự đi, mới có đủ
khả năng không sợ gió, sợ mưa, thản nhiên không vướng mắc.
Có vui có
buồn, có lên có xuống, đó mới là cuộc sống chân thực. Tựa như một tách cà phê
không thêm đường vậy. Khi mới uống ắt sẽ cảm thấy vị đắng chát, nhưng sau khi
uống xong trong miệng sẽ phảng phất một chút mùi thơm cùng hương vị khó quên.
Cuộc sống
vốn dĩ không có con đường nào vô ích, mỗi bước đi đều cần tính toán lâu dài.
Những khổ nạn mà bạn trải qua, đều sẽ trở thành tấm huân chương rực rỡ trong
những năm tháng tương lai của bạn.
Tôi hy
vọng quãng đời còn lại, bạn sẽ trở thành người trong mắt có mặt trời, trong nụ
cười có sự thản nhiên.
- Rainie Nguyen dịch
TÔI KHÔNG CHO PHÉP NGƯỜI KHÁC LÀM TỔN THƯƠNG MÌNH NỮA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét